Thi Thiên 23:1-6
1 Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi, Tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì.
2 Ngài khiến tôi an nghỉ nơi đồng cỏ xanh tươi, Dẫn tôi đến mé nước bình tịnh
3 Ngài làm tươi mới linh hồn tôi, Dẫn tôi vào các lối công chính, Vì cớ danh Ngài.
4 Dù khi con đi trong trũng bóng chết, Con sẽ chẳng sợ tai họa nào, Vì Chúa ở cùng con; Cây trượng và cây gậy của Chúa
an ủi con.
5 Chúa dọn bàn cho con Trước mặt kẻ thù nghịch con; Chúa xức dầu cho đầu con, chén con đầy tràn.
6 Thật vậy, trọn đời tôi, phước hạnh và sự thương xót sẽ theo tôi;
Tôi sẽ ở trong nhà Đức Giê-hô-va cho đến lâu dài.
Các bạn thân mến,
Khi chúng ta mua một thiết bị điện tử nào đó, bên trong hộp sản phẩm luôn đi kèm một quyển hướng dẫn sử dụng. Trong cuốn hướng dẫn đó chứa đầy đủ mọi thông tin cần thiết để chúng ta sử dụng thiết bị một cách đúng đắn: từ cài đặt ban đầu, cách sử dụng cơ bản, cho đến cách xử lý khi xảy ra trục trặc hay hư hỏng, thông tin về thời gian bảo hành,… Tất cả đều có trong đó.
Vậy, “hướng dẫn sử dụng” cho đời sống đức tin của chúng ta là gì? Đó chính là quyển Kinh Thánh yêu quý mà chúng ta đang có. Trong Kinh Thánh, Đức Chúa Trời đã bày tỏ tất cả những gì cần thiết cho đời sống đức tin của chúng ta. Tuy nhiên, có người hiểu rõ cuốn “hướng dẫn” này, nhưng cũng có người lại thấy khó hiểu hoặc cảm thấy quá phức tạp. Thực tế là vì cuốn “hướng dẫn” của Đức Chúa Trời rất khác với các hướng dẫn của thế gian.Nó không giống kiểu: 1. Cắm dây nguồn. 2. Bật công tắc. 3. Chọn chế độ mong muốn. , v.v,…với các bước rõ ràng, cụ thể, dễ dàng làm theo.Cũng không phải khi gặp vấn đề thì chỉ cần làm A thì sẽ cho ra kết quả B. Không phải như thế. Khi đọc hướng dẫn sử dụng của một thiết bị, chúng ta thường thấy các bước được liệt kê rất rõ ràng:
Bước 1: cắm điện;
Bước 2: bật công tắc;
Bước 3: chọn chế độ mong muốn.
Rất cụ thể, rất rõ ràng.
Nếu cuốn Kinh Thánh – là cuốn “hướng dẫn sử dụng” cho đời sống đức tin của chúng ta – cũng trở nên rõ ràng như vậy thì tốt biết bao!
Thế nhưng, thực tế thì nó lại giống như đang nói những điều trừu tượng, khái quát:
“Hãy cầu nguyện.”
“Hãy tin cậy nơi Chúa.”
“Hãy phó thác mọi điều cho Ngài.”
Vâng, Kinh Thánh đúng là một bản hướng dẫn. Nhưng lại là một bản hướng dẫn mà đôi khi đọc vào, chúng ta vẫn thấy mơ hồ, khó nắm bắt. Không giống như các tài liệu ngoài đời chỉ cần đọc một lần là hiểu ngay, Kinh Thánh đòi hỏi chúng ta phải đọc nhiều lần, suy ngẫm, suy xét, cầu nguyện, và thậm chí là vật lộn với Lời Chúa thì mới cảm nhận được chiều sâu của lời Ngài. Điều kỳ lạ là: hôm nay đọc một câu, và ngày mai đọc lại câu đó – lại cảm nhận được một điều mới mẻ. Thật đúng là một “bản hướng dẫn” vô cùng đặc biệt. Và một trong những phần Kinh Thánh thể hiện rõ nhất tính chất không giống ai của “bản hướng dẫn” này chính là Thi Thiên 23 – đoạn mà hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau suy ngẫm.
Ngay từ câu 1, đã không dễ để hiểu hết:
“Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi, tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì.”
Dĩ nhiên,như mọi phần khác trong Kinh Thánh đều chứa đựng sự sâu nhiệm. Nhưng riêng sách Thi Thiên, vì được viết bằng ngôn ngữ thi ca – ngắn gọn và giàu hình ảnh – nên mỗi từ, mỗi câu đều rất súc tích. Vì vậy, bạn không thể bỏ qua từng từ một cách hời hợt hay qua loa. Bạn phải tập trung vào từng từ, từng từ một, trong một thời gian rất dài, càng lâu càng tốt.
Phần mở đầu đó vô cùng quan trọng. Nhà thơ đã dồn hết tâm huyết vào việc lựa chọn từng từ khi viết Thi Thiên này, nhưng từ đầu tiên đặc biệt quan trọng. Từ đầu tiên là gì? “Giê-hô-va”. Từ này không chỉ xuất hiện đầu tiên trong bản tiếng Việt, mà ngay cả trong nguyên ngữ Hê-bơ-rơ, cũng chính là từ mở đầu.
“Giê-hô-va” là danh xưng dùng để gọi Đức Chúa Trời. Nhưng nếu so sánh giữa danh “Đức Chúa Trời” và “Giê-hô-va” trong Cựu Ước, ta sẽ thấy chúng mang những ý nghĩa và sắc thái rất khác nhau. Điều này được thể hiện rõ ràng nhất ở Sáng Thế Ký chương 1 và 2: Trong chương 1, Đức Chúa Trời được gọi là Elohim trong tiếng Do Thái – Đấng Tạo Hóa đầy quyền năng, Đấng trị vì cả vũ trụ.
Nhưng đến chương 2, lại dùng danh xưng Giê-hô-va – thể hiện một Đức Chúa Trời gần gũi, cá nhân, Đấng tạo nên con người bằng bụi đất, hà sinh khí vào lỗ mũi, đặt con người vào vườn Ê-đen và trò chuyện trực tiếp với họ. “Giê-hô-va” là danh xưng nhấn mạnh mối quan hệ giữa một người nào đó với Đức Chúa Trời.
Một lần nữa, Giê-hô-va là danh giao ước của Đức Chúa Trời. Giao ước là đường lối, phương pháp mà Đức Chúa Trời dùng để liên hệ với chúng ta. Làm sao Đấng Tạo Hóa, Đấng siêu việt, Đấng tự hữu, có thể liên hệ với một tạo vật hữu hạn? Thật ra, điều đó là không thể. Nhưng Đức Chúa Trời đã làm cho điều đó trở nên khả thi, và phương pháp chính là giao ước.
Nội dung của giao ước ấy là gì? Ta sẽ là Đức Chúa Trời của các ngươi, các ngươi là dân của Ta. Ta là Cha của các ngươi, các ngươi là con cái Ta. Ta là chồng của các ngươi, các ngươi là vợ của Ta. Ta sẽ ở với các ngươi đời đời. Ta sẽ chu cấp và lo liệu mọi điều cho các ngươi. Còn các ngươi, hãy kính sợ Ta, vâng lời Ta, bước theo đường lối Ta.
Và Đa-vít – người viết Thi Thiên 23 – không chỉ hiểu điều này trong đầu, mà đã kinh nghiệm thực tế mối quan hệ đó trong đời sống mình. Là một người từng chăn chiên, ông hiểu rõ vai trò của người chăn – và qua chính kinh nghiệm sống với Chúa, ông gọi Ngài là “Đấng chăn giữ tôi”.
Không phải chỉ là một Đấng chăn chung chung, mà là “Đấng chăn giữ tôi” – đầy tính cá nhân và thân mật. Thật vậy, ngay từ câu đầu tiên của Thi Thiên 23, chúng ta đã cảm nhận được một mối quan hệ sâu sắc, thân thiết và đầy tin cậy giữa con người và Đức Chúa Trời. Chính Chúa Giê-su cũng dùng hình ảnh người chăn và chiên để nói đến mối quan hệ cá nhân, gần gũi giữa Ngài và mỗi chúng ta.
Giăng 10:3
3.“ Người canh gác mở cửa và chiên nghe tiếng người chăn.
Người chăn gọi tên chiên mình và dẫn ra ngoài.”
Chúa gọi từng con chiên bằng tên riêng. Nghĩa là Ngài gọi mỗi người một cách cá nhân, cụ thể. Việc biết tên ai đó và gọi đúng tên cho thấy rằng bạn biết người đó một cách cá nhân. Khi chúng ta giới thiệu bản thân, điều đầu tiên chúng ta nói là tên của mình – nếu không biết tên, bạn không thật sự biết người đó.
Chúa biết tôi một cách rất riêng tư và sâu sắc. Tại sao Ngài biết rõ tôi như vậy? Vì Ngài là Đấng tạo nên tôi. Cũng giống như cha mẹ bạn hiểu rõ bạn – vì họ là người sinh ra bạn, nuôi dưỡng bạn. Họ đã cho bạn ăn, mặc, tắm rửa, ru ngủ, đọc sách, chơi đùa cùng bạn… từ khi bạn còn đỏ hỏn. Họ biết bạn thích gì, ghét gì, sợ gì, ăn gì ngon, tất tần tật. Thậm chí đôi khi chỉ nhìn vào ánh mắt của bạn mà không cần bạn nói một lời, họ cũng biết bạn đang nghĩ gì.
Vậy nên, nếu Chúa là Đấng biết cả lời bạn định nói trước khi bạn nói ra, thì sao Ngài lại không biết những điều bạn cần? Ngài biết rõ hết. Vì vậy, tác giả Thi Thiên mới có thể thốt lên: “Tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì.”Nhưng ở đây một câu hỏi xuất hiện: “Nếu Chúa thật sự là Đấng chăn giữ tôi, biết rõ và chăm sóc tôi, vì sao tôi vẫn cảm thấy thiếu thốn và có quá nhiều điều cần đến?”
Câu trả lời nằm ở thì của câu: “Tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì.” Nó được viết ở thì tương lai, không phải hiện tại. Nghĩa là, hiện tại tôi vẫn có thiếu thốn, vẫn còn nhiều điều chưa được đáp ứng. Nhưng tôi tin rằng trong tương lai, Chúa – Đấng chăn giữ tôi – sẽ chu cấp mọi điều tôi cần. Đó là lời tuyên bố của đức tin, dù sự việc chưa xảy ra.
Nhưng ngày mai cũng vậy. Năm sau cũng vậy. Luôn luôn có những nhu cầu. Luôn luôn có sự thiếu thốn. Và sẽ như vậy cho đến ngày chúng ta chết. Đó là lý do tại sao chúng ta cần một người chăn. Nếu hôm nay tôi được chu cấp mọi thứ đủ dùng cho cả cuộc đời, thì ngày mai tôi đâu cần đến người chăn nữa?
Nhưng vì mỗi ngày sẽ có những nhu cầu mới, nên mỗi ngày chúng ta phải sống phụ thuộc vào sự chăm sóc của người chăn chiên.
Vậy nên, lời thú nhận trong câu 1 không nói rằng tôi hoàn hảo hay đủ đầy. Tôi vẫn còn bất toàn, yếu đuối và thiếu thốn. Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là người chăn của tôi, người hiểu rõ nhu cầu của tôi, đã chu cấp cho tôi vào lúc đó. Đó là lý do tại sao Cơ Đốc giáo là một đời sống đức tin sống động trong chính khoảnh khắc hiện tại.
Trong số những câu chuyện ngụ ngôn của Aesop, có câu chuyện về con ngỗng đẻ trứng vàng. Có một người nông dân nuôi một con ngỗng mỗi ngày đẻ một quả trứng vàng. Con ngỗng mang lại cho người nông dân lợi nhuận khổng lồ. Tuy nhiên, người nông dân ngày càng lười biếng và tham lam, nên ông ta đã giết con ngỗng và mổ bụng nó, nghĩ rằng bụng ngỗng sẽ đầy vàng. Tuy nhiên, không có một đồng vàng nào trong bụng ngỗng.
Cơ Đốc giáo không dạy rằng chúng ta nhận được mọi thứ ngay một lúc. Không phải mọi vấn đề của đời sống đều được giải quyết trong khoảnh khắc. Mà là từng ngày, từng chút, từng bước – Chúa chu cấp. Như dân Y-sơ-ra-ên trong đồng vắng – mỗi ngày Chúa ban Manna từ trời. Không phải cả năm, mà chỉ đủ cho một ngày. Ngày hôm sau, lại tiếp tục nhìn lên trời mà nhận lấy. Chúa huấn luyện dân Ngài như vậy – để mỗi sáng thức dậy, họ lại nhìn lên Ngài.
Xem Thi Thiên 23:4. Có phải câu này nói rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp khó khăn không?
Đôi khi chúng ta có thể bước qua thung lũng bóng tối của sự chết. Một số người trong anh chị em có thể đang bước đi trên con đường đó ngay lúc này. Hoặc một số người trong anh chị em có thể sẽ bước đi trên con đường đó vào ngày mai. Có thể có những lúc anh chị em sẽ trải qua khoảnh khắc tăm tối của linh hồn. Tuy nhiên, ngay cả khi tôi bước qua thung lũng sự chết (!), ngay cả khi (!), Chúa vẫn đang bước đi trên con đường đó cùng tôi, và Ngài đang dẫn dắt tôi bây giờ và sẽ tiếp tục dẫn dắt tôi, vì vậy tôi không cần phải sợ hãi.
Chỉ vì Chúa là người chăn dắt tôi không có nghĩa là tôi không gặp khó khăn. Cũng không có nghĩa là tôi không thiếu thốn. Tôi vẫn còn nhiều điều cần. Tuy nhiên, Chúa chắc chắn sẽ đáp ứng chúng. Tuy nhiên, chúng ta phải nhớ rằng mọi sự không kết thúc ở một lần được đáp ứng. Đó là lý do tại sao chúng ta phải nương tựa vào Chúa mỗi giây phút mỗi ngày. Chúng ta phải cầu nguyện mỗi ngày và thưa với Ngài về những nhu cầu của mình. Chúng ta phải trở thành những người ăn xin thuộc linh. Chúng ta phải sống một cuộc đời hoàn toàn nương tựa vào Chúa. Như những con chiên không thể làm gì nếu không có người chăn.
Chúa Giê-su đã phán trong Bài Giảng Trên Núi – lời đầu tiên là: “Phước cho những người có lòng nghèo khó…” Lòng nghèo khó không có nghĩa là trống rỗng hay buồn bã. Nó có nghĩa là người ấy cảm thấy sự khốn khổ thuộc linh trước mặt Chúa. Nghĩa là người ấy nhận ra mình là tội nhân và không thể đứng nổi trước sự thánh khiết của Ngài bằng sức riêng. Người ấy hoàn toàn nương cậy vào Chúa.
Và vì vậy, đây là một tấm lòng mong đợi và hy vọng rằng tôi sẽ được đầy dẫy về mặt tâm linh bởi Đức Chúa Trời.
Người no đủ có tìm kiếm thức ăn không? Người có thể tự mình giải quyết mọi việc có tìm kiếm Chúa không? Người giàu có có ăn xin như kẻ ăn mày không? Lý do khiến chúng ta không cảm thấy hạnh phúc, không phải vì chúng ta đang đi trong trũng bóng chết. Mà là vì chúng ta đã rời xa Người Chăn của mình Hạnh phúc không phụ thuộc vào vị trí tôi đang đứng hay con đường tôi đang đi, mà phụ thuộc vào việc bạn có đang đi với Đấng chăn dắt mình hay không. Bạn có đang đi theo Người Chăn của mình không?
Thi thiên 23 bắt đầu như sau: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi; tôi sẽ chẳng thiếu thốn gì cả.” Đa-vít đã xưng nhận rằng Đức Giê-hô-va là Đức Chúa Trời của chính ông. Và trong câu 2 và 3, khi nói về Đức Chúa Trời, ông dùng đại từ ngôi thứ ba. Nếu dịch sát theo bản gốc tiếng Hê-bơ-rơ, thì sẽ là: “Ngài khiến tôi an nghỉ nơi đồng cỏ xanh tươi, Dẫn tôi đến mé nước bình tịnh. Ngài làm tươi mới linh hồn tôi, dẫn tôi vào các lối công chính Vì cớ danh Ngài.”
Tuy nhiên, từ câu 4 trở đi, có một thay đổi rõ rệt: Đa-vít không còn nói về Đức Chúa Trời bằng ngôi thứ ba (“Ngài”) nữa, mà chuyển sang ngôi thứ hai (“Chúa”). Dịch sát theo bản gốc, chúng ta có: “Dù khi con đi trong trũng bóng chết, Con sẽ chẳng sợ tai họa nào, Vì Chúa ở cùng con; Cây trượng và cây gậy của Chúa, an ủi con.” Việc chuyển từ ngôi thứ ba (“Ngài”) sang ngôi thứ hai (“Chúa”) mang ý nghĩa gì? Rõ ràng cảm giác thân mật thay đổi hẳn.
Thử tưởng tượng: “Anh ấy đưa cho tôi quyển sách” khác với “Anh đưa cho tôi quyển sách” như thế nào? “Anh ấy” có thể là người đang không có mặt ở đây, nhưng “anh” là người đang đứng trước mặt tôi, đang nhìn tôi, đang nói chuyện trực tiếp với tôi. Đây là mối quan hệ mặt đối mặt, gần gũi và sống động. Cũng vậy, khi Đa-vít nói: “Chúa ở cùng tôi,” điều đó cho thấy rằng khi ông bước đi qua thung lũng tối tăm nhất, Đức Chúa Trời không chỉ ở xa quan sát, mà đang ở rất gần, ngay trước mặt ông – gần đến mức ông có thể thưa chuyện trực tiếp.
Chúa ở cùng chúng ta trong cả những lúc bình yên. Nhưng trong những khoảnh khắc tăm tối của linh hồn, Chúa còn gần gũi hơn nữa. Nếu bình thường Ngài nắm tay ta bước đi, thì trong nguy khốn, Ngài bồng ta trên tay mà đi qua hoạn nạn.Bạn có đang đi qua một đường hầm u tối của cuộc đời? Nếu có, thì chính trong lúc ấy, bạn sẽ cảm nhận rõ nhất tình yêu gần gũi và dịu dàng của Chúa.
Từ câu 5 trở đi, khung cảnh thay đổi hoàn toàn. Nếu câu 4 là thung lũng tối tăm, thì câu 5 Chúa xuất hiện như người chủ tiệc mở tiệc. “Chúa dọn bàn cho con trước mặt kẻ thù nghịch con, Chúa xức dầu cho đầu con, Chén con đầy tràn.” Vào thời xưa, khi chủ nhà mời khách vào nhà, họ sẽ xức dầu ô-liu và dầu thơm lên đầu khách – đó là dấu hiệu của sự chào đón nồng hậu. Sau đó, họ sẽ rót rượu vào chén cho khách – và nếu rượu tràn ra, đó là cách thể hiện lòng hiếu khách cách trọng thể nhất. Điều đó có nghĩa là Chúa đang đối xử với tôi như một vị khách quan trọng.
Câu 6: “Thật vậy, trọn đời tôi, Phước hạnh và sự thương xót sẽ theo tôi; Tôi sẽ ở trong nhà Đức Giê-hô-va cho đến lâu dài.
Từ “sự thương xót” ở đây trong nguyên ngữ Hê-bơ-rơ là “hesed” – một từ vô cùng quan trọng trong Cựu Ước, mang ý nghĩa là tình yêu không thay đổi, tình yêu đời đời, tình yêu không điều kiện. Tại sao Đa-vít dùng từ “thật vậy”? Vì ông biết sự thương xót và lòng nhân từ của Chúa sẽ ở cùng ông mãi mãi.
Điều này chắc chắn là do bản chất tình yêu của Chúa. Tình yêu của Chúa khác với tình yêu của con người. Tình yêu của con người thay đổi tùy theo hoàn cảnh, điều kiện và cảm xúc. Tình yêu của con người thường có điều kiện. “Nếu bạn làm tốt, tôi sẽ làm tốt. Nếu bạn làm điều này, tôi sẽ giúp bạn…” Nhưng tình yêu của Chúa thì vô điều kiện, không thay đổi và chân thành. Tình yêu ấy không có hồi kết và vĩnh cửu.
Vậy cuối cùng, Đa-vít kết luận: “Tôi sẽ ở trong nhà Đức Giê-hô-va cho đến lâu dài.” Điều này có nghĩa là ông không chỉ muốn thờ phượng Chúa trong đền thờ mà ông còn muốn sống trong sự hiện diện và tình yêu của Chúa mọi lúc. Tại sao vậy? Đó là vì lòng nhân từ và tình yêu thương bất biến của Chúa. Một khi ông trải nghiệm tình yêu thương đó, ông không thể không chạy đến với Chúa vì tình yêu ấy. Và tình yêu thương đó đã trở thành phước lành lớn nhất, mục tiêu lớn nhất, và lý do cho cuộc sống của ông.
Vậy con người là ai? Tôi là ai? Tôi đến từ đâu, đi đâu, và sống để làm gì?
Câu trả lời có trong chính Thi Thiên 23. Tôi là chiên. Và chiên thì không thể sống một mình – chiên chỉ tồn tại đúng nghĩa khi sống với người chăn chiên. Chiên không tự lo được cho mình – mọi ý nghĩa, mục đích, và sự sống của nó đều đến từ người chăn. Không có người chăn, thì dù sống cũng như đã chết. Vì vậy, khi tôi xưng nhận “Tôi là chiên”, điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi đang nói:
“Tôi có một Đấng chăn chiên. Tôi thuộc về Ngài.”
Bây giờ, chúng ta đến phần kết luận của ngày hôm nay. Tôi muốn đưa ra câu trả lời cho câu hỏi đã nêu ở phần mở đầu. Hồi nãy tôi đã nói đến “sách hướng dẫn sử dụng – manual”. Vậy, sách hướng dẫn cho đời sống đức tin mà Thi Thiên 23 nói đến là gì?
Chúng ta có thể tóm gọn trong 3 điểm, xoay quanh Đức Chúa Trời và con người:
- Việc Đức Chúa Trời hiện hữu nghĩa là: “Chúa ở cùng tôi”
- Đức Chúa Trời là Đấng như thế nào: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi”
- Con người là tạo vật như thế nào: “Chén tôi đầy tràn” (tức là được đối xử một cách tốt nhất)
Nếu bạn hiểu rõ “sách hướng dẫn” này, thì bạn có thể sống đời sống đức tin thành công. Có thể chia làm hai phần chính: phần thứ nhất và thứ hai nói về Đức Chúa Trời, phần thứ ba nói về con người. Và điều quan trọng nhất là gì? Đó chính là Đức Chúa Trời. Đức Giê-hô-va thực sự hiện hữu. Ngài là Đấng chăn giữ tôi và luôn ở cùng tôi. Điều cốt lõi ở đây chính là mối quan hệ cá nhân. Người chăn biết tên từng con chiên, và chiên thì nghe và nhận biết tiếng của người chăn. Đó là một mối quan hệ vô cùng mật thiết.
Đức Chúa Trời là một thân vị. Chúng ta cũng là những thân vị. Khi hai thân vị gặp gỡ, tương giao và yêu thương nhau thì đó là một mối quan hệ sống động. Đây chính là cốt lõi của “sách hướng dẫn” đức tin trong Cơ Đốc giáo. Nó không vận hành như một chuỗi quy trình hay nguyên tắc cơ học. Không phải kiểu: “Tôi làm điều này thì Chúa sẽ làm điều kia”, hay “Nếu tôi làm thế này thì sẽ xảy ra như thế kia.” Không. Mối quan hệ giữa Chúa và con người là mối quan hệ của thân vị với thân vị – nghĩa là có sự kết nối, đồng cảm, và thấu hiểu trong tư tưởng, cảm xúc, và tấm lòng.
Mối quan hệ giao ước giữa Đức Chúa Trời và con người không thể được giải thích hoàn toàn bằng nguyên lý nhân – quả. Dù đúng là nguyên tắc nhân – quả có áp dụng phần nào: nếu sống theo lời Chúa thì sẽ được phước; nếu không vâng lời thì không thể kinh nghiệm phước lành. Nhưng như thế là chưa đủ. Nếu nguyên tắc nhân – quả là tất cả, thì chúng ta sẽ không thể giải thích được câu chuyện của Gióp. Gióp là người đã cố gắng sống theo lời Chúa một cách nghiêm túc, cẩn trọng – vậy tại sao ông vẫn gặp đau khổ?
Trong đoạn Thi Thiên hôm nay, có 3 động từ có thể hiểu theo thì quá khứ, hiện tại, hoặc tương lai. Trong tiếng Hê-bơ-rơ, không giống như tiếng Việt hay tiếng Anh, hình thức của động từ không thể hiện rõ ràng thì của nó. Phải xét cả hình thái ngữ pháp (hoàn thành/chưa hoàn thành, hành động/trạng thái) và cả ngữ cảnh nữa.
Không đi sâu vào chi tiết ngữ pháp, tôi chỉ nói đến kết quả: phần lớn các động từ trong Thi Thiên 23 đều có thể hiểu là hiện tại hoặc tương lai (hoặc cả hai). Nhưng ba điểm chính trong “sách hướng dẫn” – tức là ba điều tôi vừa nói – lại không chứa động từ, mà chỉ là các cụm danh từ:
- Câu 1: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi” – Đức Giê-hô-va, Đấng chăn giữ tôi
- Câu 4: “Vì Chúa ở cùng con” – Ngài, ở cùng tôi
- Câu 5: “Chén con đầy tràn” – chén tôi, tràn đầy
Những câu này là cụm danh từ, nên về mặt lý thuyết, có thể hiểu là ở thì quá khứ, hiện tại, hoặc tương lai – tùy theo ngữ cảnh. Điều này mang ý nghĩa rất lớn.
- Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi – hôm qua, hôm nay và mãi mãi. Một khi Ngài là người chăn thì mãi mãi là người chăn. Một khi tôi là chiên thì mãi mãi là chiên.
- Người chăn không bao giờ rời bỏ chiên mình. Dù là ngày hay đêm, mưa hay nắng, 24/7 Ngài luôn ở bên chiên. Trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai – luôn luôn ở cùng.
- Không chỉ ở cùng, mà Ngài còn luôn ban cho tôi điều tốt nhất. Ngài đã ban, đang ban, và sẽ tiếp tục ban cho tôi chén phước dư đầy.
Sau khi hiểu “sách hướng dẫn” đời sống đức tin, câu hỏi tiếp theo là: Làm sao để áp dụng điều đó vào đời sống thực tế? Chúng ta cần tin và sống như thể: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ tôi” – trong từng khoảnh khắc của cuộc đời. Điều quan trọng là “từng khoảnh khắc”. Đời sống không được sống trong một lần, mà là trong vô vàn khoảnh khắc tích tụ lại. Sống có đức tin cũng vậy – không phải là điều gì đó bạn “áp dụng xong là xong”. Bạn cần ghi nhớ và áp dụng từng giây phút một.
Không có lối tắt nào cả. Không có con đường tắt để trưởng thành thuộc linh. Khi bạn bước đi trong khoảnh khắc đen tối của linh hồn, khi bạn thấy tuyệt vọng, thấy mình yếu đuối, khi không còn nhìn thấy phương hướng – lúc đó, bạn phải hỏi: “Người chăn tôi đang ở đâu?” Và rồi hãy đi theo Ngài. Hãy từng bước bước theo sự dẫn dắt của Người chăn. Đừng phân tâm. Hãy tập trung hoàn toàn vào Người chăn và dốc toàn lực ( All-in).
Đây thực sự là một “sách hướng dẫn” kỳ diệu, hoàn toàn khác với thế gian. Thật ra, số phận của con chiên hoàn toàn phụ thuộc vào người chăn. Người chăn là tất cả. Là sự sống của chiên. Vậy nên, thực tế mà nói, chiên chẳng cần phải làm gì nhiều – chỉ cần đi theo sự dẫn dắt của người chăn.
Chính vì vậy mà những phần trong Thi Thiên 23 có chủ ngữ ngôi thứ nhất (“tôi”) – như “tôi đi qua”, “tôi sống trong” – đều dùng động từ rất đơn giản: “đi”, “sống”.
- Câu 4: “Dù khi con đi trong trũng bóng chết…” – chiên chỉ đơn giản là bước đi.
- Câu 6: “Tôi sẽ ở trong nhà Đức Giê-hô-va cho đến lâu dài” – chỉ đơn giản là sống trong sự hiện diện của Chúa.
Vậy thôi. Sống trong sự hiện diện của Chúa, và bước đi theo sự hướng dẫn của Ngài – đó chính là đời sống của chúng ta.
Tưởng tượng có một đứa trẻ đang nắm tay cha đi trên đường. Đến một ngã ba, bên trái là con đường rộng rãi, dễ đi; bên phải là con đường hẹp, gập ghềnh, đầy sỏi đá. Người cha suy nghĩ một chút, rồi rẽ sang bên phải. Đứa trẻ ngạc nhiên hỏi: “Sao ba không đi đường bên kia mà lại đi đường này?” Người cha mỉm cười và nói: “Cứ đi rồi con sẽ biết, vì đường này mới là đường tốt hơn.” Đứa trẻ lại hỏi: “Ba biết chắc sao?” Cha trả lời: “Ừ, vì đây là con đường mà ba đã từng đi.”
Chúng ta đang đi trên hành trình cuộc đời mà chưa từng ai trong chúng ta bước đi trước đó. Chúng ta không biết điều gì đang chờ mình phía trước. Nhưng nhiều khi chúng ta lại cho rằng mình biết rõ, rồi tự ý bước đi trước. Chúng ta là chiên mà lại muốn làm người chăn. Nhưng liệu chúng ta có biết rõ hơn Người chăn không? Chính Người chăn của tôi biết rõ con đường tôi đi. Tôi hy vọng tất cả mọi người trong chúng ta đều nhận được ân điển để nắm chặt lấy tay Người chăn của mình và bước đi trên con đường Chúa đã định sẵn.
Đây là tạp chí mà tôi muốn chia sẻ những điều học hỏi và nhận thức được trong quá trình nghiên cứu Tiến sĩ tại Trường Thần học Kinh Thánh Ezra, dựa trên các nguyên tắc sau:
Tác giả: Thanh Bình |
Giới Thiệu về Kênh Youtube Đọc Kinh Thánh VIỆT-HÀN (Đường link Youtube)
Đây là kênh đọc Kinh Thánh Việt – Hàn dành cho rất nhiều đối tượng: trẻ em trong gia đình đa văn hóa Hàn-Việt, những người phục vụ Chúa có liên quan đến hai ngôn ngữ Việt-Hàn và cả những người học ngoại ngữ muốn nâng cao thêm khả năng sử dụng ngôn ngữ. Dù là cho mục đích gì thì xin mọi sự hiệp lại làm ích lợi cho những người yêu mến Chúa.
Mong mọi người ủng hộ kênh bằng cách “Đăng ký” và “Thích“👍 để chúng tôi có động lực làm.
Bản dịch được sử dụng trong kênh:
- Bản dịch tiếng Việt: Kinh Thánh tiếng Việt Bản Hiệu đính 2010. Bản quyền © 2010 United Bible Societies.
- Bản dịch tiếng Hàn: 대한성서공회 : 저2023-032 ‘성경전서 새번역’의 저작권 사용허가