LỜI MỜI GỌI ĐẾN CUỘC SỐNG SUNG MÃN
Tiêu đề sách tạm dịch là “Lời mời gọi đến cuộc sống sung mãn” (sách bài tập) được viết bởi Kim HyungKuk.
Tôi không giữ nguyên văn mà chuyển sang ngôn ngữ của tôi với một số sửa đổi và bổ sung nhỏ. Vì đây là sách bài tập nên thông tin trang sẽ được bỏ qua.
1. Cuộc đời
Cuộc đời là một hành trình tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống và chân lý tối thượng.
Thông thường, con người bước vào đức tin Cơ Đốc qua ba “cánh cửa” khác nhau: ① Qua môi trường sinh ra hoặc lối sống — như những người lớn lên trong gia đình có truyền thống tin kính (đức tin từ trong bụng mẹ), hoặc sinh ra trong nền văn hóa Cơ Đốc và trở thành tín hữu từ nhỏ;② Qua những trải nghiệm đặc biệt — có thể là một biến cố cá nhân, một cơn khủng hoảng, hay sự chạm đến của Đức Chúa Trời cách siêu nhiên;③ Hoặc qua hành trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống — một quá trình theo đuổi, khám phá, dẫn dắt họ đến với niềm tin Cơ Đốc.
Dù chúng ta bước vào đức tin Cơ Đốc qua cánh cửa nào, thì cả ba yếu tố trên rốt cuộc đều cần thiết. Bởi lẽ chân lý mang tính tổng thể. Điều quan trọng là, theo dòng thời gian, mỗi yếu tố trong hành trình đức tin ấy sẽ dần được đào sâu, phát triển, và tác động qua lại lẫn nhau trong một vòng tuần hoàn tích cực (chu kỳ tích cực). Chính tiến trình đó khiến cho hành trình cuộc đời của chúng ta trở nên ngày càng ý nghĩa và đầy giá trị.
Có một chân lý – tuy sâu sắc nhưng lại vô cùng đơn giản – đủ để giúp chúng ta đứng lên ở một “vạch xuất phát mới” trong cuộc đời. Chân lý ấy không chỉ dành cho những người trẻ – những người còn cả một hành trình dài phía trước – mà cũng dành cho cả những người đã cao tuổi, thậm chí đang đứng trước ngưỡng cửa cuối cùng của cuộc đời. Dù ở đâu trên hành trình ấy, chân lý này vẫn có thể mở ra một sự bắt đầu mới.
Tuy nhiên, có nhiều rào cản khiến con người không thể dễ dàng tiếp cận chân lý ấy: ① Những rào cản do chính Cơ Đốc nhân và Hội Thánh gây ra – dẫn đến những hình ảnh tiêu cực về Cơ Đốc giáo; ② Những rào cản về tri thức – khi các câu hỏi chính đáng không được lắng nghe, hoặc không được giải đáp một cách thỏa đáng;③ Những rào cản mang tính hiện sinh – như đau khổ, mất mát, hay các hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống.
Câu nói “cứ tin đi” đôi khi không phải là lời khuyên thuộc linh, mà là biểu hiện của sự lười biếng trong tư duy – thậm chí có thể trở thành một dạng bạo lực tri thức. Chính thái độ này khiến nhiều người chưa kịp suy ngẫm nghiêm túc về chân lý thì đã sớm từ bỏ đức tin.
02-1. Thượng Đế (Đức Chúa Trời)
Thượng Đế (Đức Chúa Trời) có tồn tại không? Nếu có tồn tại, làm thế nào con người có thể biết đến Ngài? Nếu Thượng Đế (Đức Chúa Trời) đã tạo ra vũ trụ, thì Ngài phải tồn tại ít nhất từ 14 tỷ năm trước. Vậy làm sao một con người – vốn chỉ là hạt bụi của hạt bụi so với vũ trụ bao la – có thể nhận biết được Ngài? Liệu con người hữu hạn có thể hiểu được một Thượng Đế vô hạn không?
Liên quan đến câu hỏi này, thế giới có hai trường phái: “vô thần” và “hữu thần”.
Tôi xin nói thẳng. Việc Thượng Đế (Đức Chúa Trời) có tồn tại hay không, không phải là vấn đề có thể chứng minh được, mà là vấn đề thuộc về hệ thống niềm tin (thế giới quan, tiền giả định (những niềm tin nền tảng), hệ thống tiêu chuẩn) mà mỗi người mang trong mình về cuộc sống và thế giới. Sự tồn tại của Thượng Đế không thể chứng minh được, cả về mặt logic lẫn thực tiễn (hãy nhìn vào sự nhỏ bé của con người so với vũ trụ rộng lớn). Điều quan trọng là: sự không tồn tại của Thượng Đế cũng không thể chứng minh được. Vì vậy, câu hỏi của chúng ta không nên là “Thượng Đế có tồn tại không?” mà nên hỏi là:
“Liệu tất cả những gì quanh tôi – kể cả bản thân tôi – có thực sự được hình thành chỉ bởi vật chất, thời gian và sự ngẫu nhiên trong hàng tỷ năm? Nếu vậy, có phải khi tôi chết đi, tôi sẽ trở về thành vật chất – trở về hư vô? Tôi có muốn điều đó không? Liệu tinh thần, đạo đức, hay giác quan thẩm mỹ của tôi cũng được hình thành như thế sao? Hay là tôi – bản thân tôi – đã được tạo nên bởi một Đấng đặc biệt, một Thượng Đế hoàn hảo? Tôi được tạo ra dựa trên một nguyên lý đặc biệt nào chăng?”
Dù có vẻ thực tiễn hơn, đây vẫn là vấn đề thuộc về tiền giả định (những niềm tin nền tảng) và sự lựa chọn của cá nhân.
02-2. Thế giới quan và Tôn giáo
Ngay trong lập trường hữu thần cũng có hai hướng khác nhau. Tiêu chí để phân biệt là “giao tiếp (tương giao)”. Quan điểm của Cơ Đốc giáo (Kitô giáo) khác về cơ bản với Phật giáo, Đạo giáo và các tôn giáo khác ở khía cạnh giao tiếp với Thượng Đế (Đức Chúa Trời).
Cơ Đốc giáo nói rằng Thượng Đế (Đức Chúa Trời) là Đấng đã chủ động tìm đến con người trước, mong muốn giao tiếp với chúng ta, và nhờ đó con người có thể phản hồi lại với Ngài. Thượng Đế trong Cơ Đốc giáo đã tìm đến một con người không có gì nổi bật – người đã rời bỏ quê hương cùng gia đình để sống như kẻ tha hương ở một vùng đất xa lạ – đó là Áp-ra-ham. Sau này, Ngài cũng tìm đến dân tộc Y-sơ-ra-ên – những người từng là nô lệ trong đế quốc Ai Cập giàu mạnh. Họ là tầng lớp thấp kém, bị coi thường – có thể gọi là “dân thường” theo cách nói hiện đại.
Nói cách khác, Thượng Đế (Đức Chúa Trời) đã bắt đầu bày tỏ về chính mình Ngài qua một dân tộc bị áp bức và đau khổ nhất thế gian. Ngài không chọn một dân tộc giàu có, quyền lực, khôn ngoan hay đạo đức, mà chọn những người yếu đuối, thậm chí không thể chăm sóc nổi chính mình và gia đình.
Còn các tôn giáo khác thì sao? Những người muốn biết đến thần linh phải nỗ lực rất nhiều: làm việc thiện, cứu giúp người khác, thiền, nghiên cứu, tu hành khổ hạnh v.v…
Cơ Đốc giáo khác biệt ở chỗ là một tôn giáo mạc khải (Thượng Đế bày tỏ chính mình). Dĩ nhiên, Do Thái giáo và Hồi giáo cũng là các tôn giáo mạc khải, nên nếu xét về việc giao tiếp với Thượng Đế, thì ba tôn giáo này (Cơ Đốc giáo, Do Thái giáo, Hồi giáo) khá tương đồng. Chỉ khác biệt ở nội dung mạc khải mà thôi.
3. Chân lý và Đức tin
Tại sao chúng ta cần Thượng Đế (Đức Chúa Trời)? Tại sao đức tin Cơ Đốc giáo hữu thần lại cần thiết? Liệu điều đó có ích không? Nếu trả lời thẳng thắn thì: gần như chắc chắn là có. Đức tin hữu thần không chỉ cần thiết mà còn rất có ích. Và nếu phải chọn, thì Cơ Đốc giáo là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì so với các tín ngưỡng hữu thần khác, Cơ Đốc giáo cung cấp một khuôn khổ rộng lớn hơn, một niềm hy vọng tốt đẹp hơn, và một hình thức đức tin ưu việt hơn. Trong hơn hai nghìn năm qua, Cơ Đốc giáo đã được minh chứng là có ảnh hưởng to lớn đến lịch sử nhân loại. Nếu tính cả lịch sử Cựu Ước, thì tôn giáo này đã tồn tại khoảng 3.000–3.500 năm.
Tại sao đức tin lại cần thiết và hữu ích? Vì đức tin có thể mang lại hạnh phúc — điều mà tất cả mọi người đều theo đuổi. Mọi con người đều muốn hạnh phúc và thực tế là ai cũng tìm kiếm nó. Thậm chí, cách mà con người theo đuổi hạnh phúc cũng khá giống nhau. Nói cách khác, nhìn chung con người tìm cách đảm bảo hạnh phúc của mình một cách an toàn và trọn vẹn thông qua bốn phương diện sau (gọi là 4P – 4 Pursuits):① Khoái lạc (Niềm vui) (Pleasure),② Danh vọng (Prestige),③ Quyền lực (Power),④ Tài sản (Property).
Thế gian nói rằng nếu có Khoái lạc (niềm vui), danh vọng, quyền lực và tài sản thì sẽ hạnh phúc. Vì vậy, thế giới đầy rẫy những loại “hạnh phúc giả tạo” và các món đồ chơi để tận hưởng chúng — như những món đồ xa xỉ đắt tiền, xe hơi hạng sang, hay những căn nhà rộng lớn. Những điều này đều nhắm đến các khía cạnh đó để thuyết phục và cám dỗ con người.
Truyền thông đại chúng và quảng cáo thương mại không ngừng kích thích và tẩy não chúng ta rằng nếu sở hữu những thứ đó thì sẽ hạnh phúc. Nhưng tôi khẳng định rằng: không ai có thể đạt được hạnh phúc thực sự chỉ bằng những điều đó. Hạnh phúc chỉ có thể đạt được khi hội đủ hai điều kiện cần và đủ: ① Tình yêu vô điều kiện (hoặc tình yêu trọn vẹn), ② Cuộc sống có ý nghĩa và mục đích.
Bốn phương diện đã đề cập ở trên chỉ có thể góp phần vào hạnh phúc một cách đúng đắn và không gây ra hệ lụy khi hai điều kiện cơ bản kia đã được đáp ứng. Hạnh phúc đích thực chỉ đến khi cuộc sống của một người được lấp đầy bằng tình yêu trọn vẹn và ý nghĩa cùng mục đích sống.
Theo Kinh Thánh, Đức Chúa Trời ban cho chúng ta tình yêu vô điều kiện và mục đích sống. Có thể nói rằng, đức tin Cơ Đốc giáo cung cấp hai yếu tố quan trọng nhất để đạt được hạnh phúc thật sự.
4. Con Người
Lẽ thật mà Đức Chúa Trời bày tỏ cho con người qua Cơ Đốc giáo không nhằm mục đích truyền đạt mọi tri thức hay thông tin về thế giới, nhân loại hay cuộc sống. Trọng tâm của sự mặc khải thiêng liêng ấy chính là kế hoạch nguyên thủy của Đức Chúa Trời trong công cuộc sáng tạo thế giới và loài người, cũng như tình trạng sa ngã và những vấn đề sâu xa phát sinh từ sự xa lìa kế hoạch đó. Tuyên bố rằng Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa có mối liên hệ mật thiết với lẽ thật này. Đồng thời, Kinh Thánh cũng bày tỏ phương cách cứu chuộc – tức là giải pháp duy nhất cho nan đề mà toàn thể nhân loại đang đối diện. Điều hệ trọng đối với mỗi cá nhân là cách họ sẽ phản ứng trước lời kêu gọi phục hồi – tức là sự trở lại với hình ảnh và trật tự ban đầu theo ý muốn tốt lành của Đức Chúa Trời. Những điểm chính yếu có thể được tóm lược như sau: ① Con người được tạo dựng để sống trong mối tương giao mật thiết với Đức Chúa Trời – một mối liên hệ mang tính cá nhân, thiêng liêng và toàn diện (Sô-phô-ni 3:17; Ma-thi-ơ 22:37-38). ② Con người được dựng nên để có thể yêu chính mình một cách đúng đắn, dựa trên nền tảng là mối liên hệ đúng đắn với Đấng Tạo Hóa (Ma-thi-ơ 22:39). ③ Con người được kêu gọi để yêu thương người lân cận, và để tình yêu ấy trở nên chân thật, họ cần có sự hiểu biết đúng đắn về chính mình và tôn trọng chính mình – tức là có lòng tự trọng, cái nhìn đúng về bản thân, và hệ giá trị vững chắc theo ánh sáng của Lời Chúa (Giăng 13:34). ④ Con người được giao trách nhiệm yêu thương, quản trị và chăm sóc thế giới (Sáng Thế Ký 1:28).
Thế nhưng, thế giới mà chúng ta đang sống ngày nay lại không còn phản chiếu trọn vẹn kế hoạch ban đầu của Đức Chúa Trời. Mọi mối quan hệ đều bị tổn thương và gãy đổ. Chúng ta đã thất bại trong cả bốn phương diện nêu trên.
Khi đối diện với nỗi bất hạnh cá nhân, sự xung đột xã hội hay khủng hoảng sinh thái, con người thường quy kết nguyên nhân cho sự thiếu hụt trong giáo dục, nghèo đói vật chất, đàn áp kinh tế hay sự bất hợp lý của quyền lực chính trị. Trong suốt dòng lịch sử, nhân loại đã tìm đủ mọi cách để giải quyết những vấn đề đó. Dù có những tiến bộ nhất định và tưởng chừng như thế giới đang tiến triển nhanh chóng, song những nỗ lực ấy không thể mang đến giải pháp toàn diện. Thật tiếc thay, sự tiến bộ ấy lại đồng thời sinh ra nhiều nan đề mới. Hậu quả là nhân loại vẫn còn loay hoay giữa vô vàn rắc rối, thậm chí đối diện với những thử thách ngày càng nan giải và phức tạp hơn mà chưa thể tìm thấy lối thoát.
Nếu quả thật thế giới đã trở nên như vậy, thì chúng ta phải sống ra sao? Liệu có tồn tại một giải pháp thực sự nào không? Hay chăng chúng ta đành phó mặc, buông xuôi? Liệu chúng ta chỉ có thể ngồi nhìn hoặc oằn mình gánh chịu những cuộc khủng hoảng ngày một gia tăng? Vậy thì làm sao tôi có thể đảm bảo được hạnh phúc mà tôi mong muốn lại dựa trên một nền tảng không ổn định như vậy? Liệu chúng ta có thể nắm giữ được hạnh phúc ấy trong đời này một cách có ý nghĩa? Điều này đòi hỏi việc đặt câu hỏi một cách nghiêm túc, suy gẫm và nỗ lực tìm kiếm Chân Lý một cách chân thành.
5. Thế Giới
Thế giới mà chúng ta đang sống (trừ một số ít trường hợp), những mong muốn chân thành của con người về hạnh phúc không được đáp ứng, mà thay vào đó là nơi con người trải qua thất bại và tuyệt vọng. Quá trình công nghiệp hóa và đô thị hóa đã khiến các gia đình phân tán, và trong thực tại ngày nay – nơi con người phải sống từng ngày trong sự ngột ngạt bởi sức mạnh của chủ nghĩa tư bản mới, vốn thúc đẩy cạnh tranh toàn cầu và độc quyền lợi ích của thiểu số – xu hướng ấy lại càng nghiêm trọng hơn. Kết quả là, vòng tuần hoàn tích cực của hạnh phúc đã biến mất, nhường chỗ cho vòng luẩn quẩn của bất hạnh và thảm họa ngày càng gia tăng. Những mối quan hệ lẽ ra phải hòa hợp thì lại bị phá vỡ, méo mó, và lệch lạc. Vậy, đâu là nguyên nhân của tất cả những vấn đề này?
Kinh Thánh nói ngắn gọn rằng nguyên nhân của mọi vấn đề chúng ta đang trải qua chính là “tội lỗi”.
Đức Chúa Trời đã tạo dựng con người và thế giới. Ở trung tâm của thế giới là Đức Chúa Trời, và chính Ngài đã thiết lập nguyên tắc và trật tự tồn tại cho toàn thể vũ trụ. Hơn thế nữa, Ngài vẫn đang gìn giữ để thế giới này tiếp tục tồn tại. Tuy nhiên, loài người – những người được Ngài giao phó quyền quản trị thế giới – lại đẩy Đức Chúa Trời ra khỏi vị trí trung tâm trong đời sống cá nhân và xã hội. Chúng ta đã tự đặt mình làm trung tâm của mọi sự. Dù là ý thức hay vô thức, việc loại bỏ Đức Chúa Trời khỏi vị trí thuộc về Ngài và tự mình đứng vào đó – Kinh Thánh gọi đó là “tội lỗi”.
Nếu mô tả cái gọi là “chủ nghĩa lấy bản thân làm trung tâm” từ góc độ con người, thì đó là việc đánh mất bản chất thiết yếu do mối quan hệ cá nhân với Đức Chúa Trời bị phá vỡ. Còn từ phía Đức Chúa Trời, Ngài tạo dựng chúng ta trở nên một hữu thể đặc biệt và mong muốn chia sẻ tình yêu thương với chúng ta thì chủ nghĩa lấy bản thân làm trung tâm là việc hoàn toàn coi thường Chúa. Trong lịch sử nhân loại, phần lớn con người đã sống mà không màng đến Đấng Tạo Hóa – Đấng tạo dựng thế giới và con người – và liên tục phớt lờ các nguyên tắc Ngài đã thiết lập. Chính vì thế, những vấn đề mà thế giới hiện nay đang đối mặt là kết quả tất yếu của việc không vận hành theo “sổ tay hướng dẫn” của Đấng Sáng Tạo.
Khi phớt lờ các nguyên lý sáng tạo của Đức Chúa Trời, chính mình sẽ bị thiệt trước tiên. Sau đó, thiệt hại lan sang những người xung quanh. Rồi tiếp tục ảnh hưởng đến xã hội, văn hóa, môi trường – và tích tụ thành mối nguy nghiêm trọng cho toàn nhân loại. Đây chính là bản chất nguy hiểm chết người của tội lỗi – là nguyên nhân gốc rễ của vô số vấn đề mà cá nhân lẫn toàn thể nhân loại đang đối mặt. Thật thú vị, từ tiếng Anh “sin” (tội lỗi) có chữ “I” (tôi) nằm ở giữa. Tội lỗi, nói ngắn gọn, chính là “I-centeredness” – lấy cái tôi làm trung tâm. Dù bạn có thừa nhận điều này hay không, nếu lập luận trên là đúng, thì việc sống trong thế giới thuộc về Đức Chúa Trời, sử dụng cuộc đời mà Ngài ban tặng, nhưng lại sống mà không có Ngài – liệu điều đó có hợp lý không? Liệu điều đó có khả thi không?
Hãy để tôi thẳng thắn hỏi bạn rằng: “Bạn có phải là một tội nhân không?” Không phải theo nghĩa đạo đức, xã hội, luật pháp hay luân lý mà con người thường hiểu, mà là theo cách Kinh Thánh định nghĩa – một người đã đánh mất mối quan hệ với Đức Chúa Trời, nên từ đó mọi mối quan hệ khác cũng bị phá vỡ và méo mó. Bạn có tiếp tục muốn sống cuộc đời mà bạn là chủ, không có Đức Chúa Trời? Bạn có thật sự tin tưởng vào kiểu sống đó không? Liệu bạn có những trăn trở chân thật trong nội tâm mình? Nếu có, thì giải pháp mà Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh đưa ra chắc chắn sẽ mang ý nghĩa to lớn đối với bạn.
6. Giải pháp / Đức Chúa Jêsus Christ
Sự cứu rỗi? Sự sống đời đời? Nước Đức Chúa Trời? Những điều này thực chất là gì? Ngay cả đó là những giá trị tối thượng và thuần khiết, nhưng nếu chúng hoàn toàn không liên quan gì đến bản thân tôi, thì liệu có đáng để theo đuổi không?
Dù bạn hiểu những thuật ngữ này theo cách nào đi nữa, thì Kinh Thánh vẫn chẩn đoán nguyên nhân của những điều kinh hoàng, đau đớn, hỗn loạn và khổ sở xảy ra hằng ngày trên thế giới là do “tội lỗi”. Gốc rễ của vấn đề chính là lòng tham của con người, đã cướp lấy vị trí của Đức Chúa Trời, và từ đó bi kịch của loài người bộc lộ ra ở nhiều khía cạnh. Ví dụ, các nhà khí hậu học cảnh báo rằng sớm nhất là vào năm 2050, Trái Đất sẽ trở thành một nơi không thể sống được đối với con người. Nếu chúng ta không phải là những cụ già 80-90 tuổi sẽ qua đời trong 10-20 năm tới, thì điều đó có nghĩa là con cháu – những người đã và đang sống cùng chúng ta, những người chúng ta yêu thương và nương tựa – sẽ gặp khó khăn trong việc tồn tại. Dù vấn đề chưa xảy ra ngay lập tức, nhưng trước khả năng xảy ra cao như vậy, chúng ta có thể làm ngơ và tiếp tục sống như không có gì xảy ra sao? Liệu có giải pháp nào cho những vấn đề này không? Khoa học công nghệ có thể là giải pháp không? Chính phủ và các tổ chức quốc tế có thể đưa ra giải pháp không?
Kinh Thánh khẳng định chắc chắn rằng con người không thể tự mình giải quyết những vấn đề này. Đồng thời, Kinh Thánh cũng tuyên bố rằng giải pháp căn bản đã được ban cho rồi.
Đức Chúa Trời hoàn toàn có thể để cho loài người phải gánh chịu hậu quả của tội lỗi. Thật ra, việc Ngài quy trách nhiệm như vậy là điều công chính của một Đức Chúa Trời công bình. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh biết rằng con người không thể tự giải quyết vấn đề này. Vì vậy, chính Ngài đã quyết định giải quyết một cách cơ bản. Đức Chúa Trời đã tự mình trở nên con người, đến thế gian này để giải quyết vấn đề của con người. Trước tiên, Ngài quyết định giải quyết những vấn đề cơ bản về những hạn chế của chúng ta khi chúng ta không thể biết đến Chúa bằng chính khả năng của mình, và hơn nữa, mối quan hệ đổ vỡ của chúng ta với Chúa do tội lỗi, rồi sau cùng, Ngài sẽ khôi phục thế giới này theo kế hoạch ban đầu của Ngài.
Người đó chính là Jêsus, chính xác hơn là Đức Chúa Jêsus Christ. Trong thời gian sống trên đất, Đức Chúa Jêsus tuyên bố rằng Ngài chính là “giải pháp của Đức Chúa Trời” cho mọi vấn đề của thế gian. Qua đời sống và lời dạy của mình, Ngài đã cho thấy và khẳng định những điều sau:
- Ngài đã bày tỏ (qua cuộc đời và lời nói của Ngài) cho con người biết Đức Chúa Trời là ai (Giăng 1:18).
- Ngài đã thay con người chịu hình phạt cho tội lỗi trước mặt Đức Chúa Trời (I Cô-rinh-tô 15:3-4, 20).
- Ngài đã bày tỏ về Nước Đức Chúa Trời – kế hoạch ban đầu của Đức Chúa Trời dành cho con người.
- Qua sự sống lại của mình, Ngài đã chứng minh sự thật về Nước Đức Chúa Trời và ban cho chúng ta sự đảm bảo và hy vọng.
Qua cái chết trên thập tự giá và sự phục sinh – một sự kiện lịch sử không thể chối cãi – chúng ta đã được ban cho tư cách đứng trước mặt Đức Chúa Trời. Chúng ta, những người từng phản nghịch Đức Chúa Trời một cách cố ý hoặc vô tình, giờ đây không còn phải sợ sự phán xét trong hiện tại hay tương lai nữa, mà trở thành đối tượng của tình yêu thương của Ngài. Nói cách khác, chúng ta có thể bắt đầu từ điểm xuất phát của một tình yêu vô điều kiện và đầy đủ (từ Đức Chúa Trời và với người lân cận), và tìm lại ý nghĩa tối hậu của cuộc sống.
Cuộc hành trình của đời sống chúng ta từ đây bắt đầu bằng việc khám phá ra tình yêu của Đức Chúa Trời dành cho chúng ta. Tình yêu ấy lấp đầy linh hồn khô cằn, tan vỡ của chúng ta, khiến chúng ta bắt đầu trở nên sống động. Từ đó, chúng ta học cách yêu thương những người xung quanh, và hơn thế nữa, dưới sự cai trị tốt lành của Đức Chúa Trời, chúng ta liên tục khám phá lại ý nghĩa cuộc sống của mình, nuôi dưỡng những giấc mơ tốt đẹp, thử làm điều gì đó – ít nhất là trong phạm vi của mình – và cùng với Đức Chúa Trời — Đấng đang hành động trong thế giới đau thương và tan vỡ này — sống một đời chữa lành, phục hồi và bao dung con người cũng như thế giới.
Do đó, để bắt đầu cuộc hành trình này, chúng ta cần có một sự đáp lại mang tính cá nhân đối với “Phúc Âm” – tin mừng về Đức Chúa Jêsus Christ – Đấng đại diện và tóm lược toàn bộ những điều đã được giải thích ở trên. Đức Chúa Trời là Đấng có tính cách cá nhân, Ngài không ép buộc ai phải bước vào hành trình chân lý này. Ngài tiếp tục mời gọi chúng ta, nhưng cuối cùng, phản ứng lại là phần của mỗi chúng ta:
- Cần trung thực thừa nhận rằng từ trước đến nay mình đã sống như thể mình là chủ của cuộc sống mình.
- Cần chấp nhận rằng Đức Chúa Trời (đến trong thân vị của Đức Chúa Jêsus) đã chết thay cho mình.
- Cần tiếp nhận Đức Chúa Trời (Đức Chúa Jêsus Christ) làm Chúa của cuộc đời mình.
7. Giải pháp / Sự hoàn tất – Nước Đức Chúa Trời
Mặc dù chúng ta có khôi phục mối quan hệ với Đức Chúa Trời trong phạm vi cuộc sống cá nhân, và dù chúng ta có sống một đời sống vâng phục để thể hiện sự cai trị của Ngài trên đời sống của chúng ta, thì điều đó cũng không có nghĩa là mọi vấn đề trong cuộc sống sẽ được giải quyết. Tuy nhiên, đời sống đúng đắn của một người sống theo đức tin nơi Đấng Christ sẽ trở nên một lễ vật được biệt riêng và thánh khiết, dâng lên Đức Chúa Trời như một sự thờ phượng đẹp lòng Ngài.
Đức Chúa Trời vui lòng nhận lấy sự thờ phượng đó, và chính Ngài sẽ trực tiếp hoàn thành công cuộc khôi phục thế giới theo kế hoạch ban đầu của Ngài. Khi ấy, Nước Đức Chúa Trời sẽ được hoàn tất. Đây không phải là một nơi linh hồn được đưa đến sau khi chết, mà là một trạng thái – chính trạng thái ấy là Nước Đức Chúa Trời, tức là Thiên Đàng. Dù không thể xác quyết một cách tuyệt đối, nhưng Kinh Thánh có ám chỉ rằng Nước Đức Chúa Trời sẽ được thiết lập ngay tại chính Trái Đất này, trong vũ trụ này (Khải Huyền 21:1-2,10). Và thật ra, Nước Đức Chúa Trời ấy hiện đã được phần nào thực hiện trong thế gian này và trong mỗi chúng ta.
Trong bối cảnh đó, việc tiếp nhận Chúa Jêsus làm Chủ cuộc đời có nghĩa là bạn đang quyết định bước vào một cuộc sống khác với trước đây – bạn không chỉ muốn sống khác đi, mà còn thực sự chọn lựa để sống như vậy. Đây là một cuộc cách mạng mang tính “Copernicus”, từ việc sống với cái tôi làm trung tâm chuyển sang một đời sống với Đức Chúa Trời là trung tâm. Tin vào Đức Chúa Trời không chỉ là chọn một tôn giáo hay trau dồi nội tâm; đó là một sự chuyển hướng toàn diện trong đời sống – giống như sống ở một đất nước khác, với một hệ giá trị hoàn toàn khác. Đó là một hành trình không dễ dàng . Vì thế, cần phải luôn có sự tìm kiếm chân thành. Kinh Thánh cung cấp đầy đủ và dồi dào những gì cần thiết cho hành trình đó. Đức Chúa Trời hứa rằng Ngài sẽ đáp lại và dạy dỗ những ai tìm kiếm Ngài một cách chân thành.
Để hành trình sống mới này có kết quả, bạn cần bản đồ, người hướng dẫn và người đồng hành. Đức Chúa Trời đã chuẩn bị sẵn sàng những sự giúp đỡ đó theo nhiều cách khác nhau – và một trong những sự trợ giúp quan trọng nhất, gần gũi nhất, chính là cộng đồng hội thánh. Theo nguyên tắc, hội thánh không phải là một tòa nhà, mà là một nhóm người tin theo Đấng Christ. Số lượng đông hay ít, địa điểm nhóm họp ra sao chỉ là điều phụ. Điều chính yếu là có tấm lòng khiêm nhường và ý chí muốn cùng nhau bước đi theo ý muốn của Đức Chúa Trời, dù trong những yếu đuối và giới hạn cá nhân.
Đến giai đoạn này của hành trình, dù bạn đã là người lớn về thể xác, thì trong đức tin bạn vẫn có thể được xem là “con trẻ thuộc linh”. Điều quan trọng nhất mà một đứa trẻ thuộc linh cần chính là tình yêu của Đức Chúa Trời. Khi trưởng thành từ con trẻ thuộc linh đến người thanh niên thuộc linh, bạn sẽ dần dần đầu tư thời gian và nỗ lực để trở thành thành người lớn thuộc linh, và hơn nữa, trở thành cha mẹ thuộc linh – điều này là điều tự nhiên và tốt lành.
Điều mà Đức Chúa Trời muốn ban cho chúng ta chính là “sự sống dư dật, sung mãn” (Giăng 10:10) – tức là phước hạnh mà chúng ta có thể kinh nghiệm khi sống trong Đấng Christ. Cách diễn đạt “ở trong Đấng Christ Jêsus” theo Phao-lô, hay “có được sự sống đời đời” theo sứ đồ Giăng, đều chỉ về chính đời sống ấy. Trong các sách Phúc Âm Ma-thi-ơ, Mác, và Lu-ca, Chúa Jêsus đã dạy cùng một chân lý: “Hãy sống như những công dân của Nước Đức Chúa Trời đã đến trên đất, và mong đợi sự hoàn tất trọn vẹn của Nước ấy.”
|
Đây là tạp chí mà tôi muốn chia sẻ những điều học hỏi và nhận thức được trong quá trình nghiên cứu Tiến sĩ tại Trường Thần học Kinh Thánh Ezra, dựa trên các nguyên tắc sau:
Tác giả: Thanh Bình |
Giới Thiệu về Kênh Youtube Đọc Kinh Thánh VIỆT-HÀN (Đường link Youtube)
Đây là kênh đọc Kinh Thánh Việt – Hàn dành cho rất nhiều đối tượng: trẻ em trong gia đình đa văn hóa Hàn-Việt, những người phục vụ Chúa có liên quan đến hai ngôn ngữ Việt-Hàn và cả những người học ngoại ngữ muốn nâng cao thêm khả năng sử dụng ngôn ngữ. Dù là cho mục đích gì thì xin mọi sự hiệp lại làm ích lợi cho những người yêu mến Chúa.
Mong mọi người ủng hộ kênh bằng cách “Đăng ký” và “Thích“👍 để chúng tôi có động lực làm.
Bản dịch được sử dụng trong kênh:
- Bản dịch tiếng Việt: Kinh Thánh tiếng Việt Bản Hiệu đính 2010. Bản quyền © 2010 United Bible Societies.
- Bản dịch tiếng Hàn: 대한성서공회 : 저2023-032 ‘성경전서 새번역’의 저작권 사용허가

